CHẾT CHƯA HẲN LÀ CHUYỆN KHÔNG HAY

Người xem: 163


Năm ngoái, xe tôi bị xuống hơi bánh trên đường quốc lộ 1, tạt vào một hàng bơm xe dọc đường và bị chém 100k cho 2 bánh sau. Số tiền quá nhỏ nên không bận tâm lắm, cơ mà quan sát khi bơm hơi xong, anh chủ hàng có làm một hành động mà đứng ở góc độ một chuyên gia vật lý lượng tử, tôi thấy khá tâm tư. Anh nhổ 1 bãi nước bọt xuống đất, lấy ngón tay chấm và bôi vào van hơi, chắc để cho kín khít. Nhìn người anh, mặt anh, hàm răng của anh, tôi nhẩm nhanh 150 loại virus gây bệnh truyền nhiễm rất-có-khả-năng đang chọn anh làm vật chủ, nên đưa tiền thật nhanh và phóng vội.

Trách nhiệm với xã hội đã thúc giục tôi có một hành động khẩn cấp đó là tạt vào quán rửa xe cách đó vài trăm mét và chấp nhận bị chém đẹp một phát nữa dù xe vừa rửa xong. Hành động này là cần thiết, vì nếu không làm vậy, rất có thể chiếc bánh xe vành đúc 20 inch hợp kim Aluminum quay với vận tốc 3000 RPM, sẽ trở thành một chiếc máy li tâm phát tán mầm bệnh ra môi trường, tác hại sẽ khó có thể đong đếm.

Cơ mà hoá ra tôi đã nhầm, khi gặp gỡ các bạn đồng môn là chuyên gia về vi trùng học, thì điều đó là không thể, vì đa phần virus sẽ chết khi ra môi trường bên ngoài chỉ vài giây.

Ba hôm trước, một chị tên P ở Sơn La, sau khi lâm bạo bệnh đã được các y bác sĩ nhiệt tình cíu giúp nhưng không qua khỏi, đã thu thần thị tịch vào chính ngọ, được người nhà cuốn chiếu chở về bằng xe máy khiến dân mạng đau lòng.

Một số đứa tổ lái từ chết người, sang chết trên đường, đến chết ở Sơn La, rồi cuối cùng quy lỗi về cái tượng đài 1400 tỉ vốn chưa bao giờ được xây, tôi không chấp bọn này.

Một số bạn khác thì lo lắng về vấn đề lây truyền bệnh tật do thi thể được chở lộ thiên lòi cả 2 bàn chân tổ ong size XXL ra, sự lo lắng này, rõ ràng có não và mang tính xây dựng hơn.

Chị P bị lao, nghi nhiễm HIV, gọi là nghi cho giảm nhẹ thôi chứ chắc chắn là bị, vì chồng chị có H, và khả năng là chị đang giai đoạn cuối, người còn 32kg cả bì, khi chở bằng xe máy sẽ không quá vất vả về mặt khí động học.

Nhưng về mặt vệ sinh môi trường và an toàn sức khoẻ cộng đồng, thì theo quy định của bộ Y tế, vận chuyển thi hài phải có xe chuyên dụng, nếu là thi thể người mắc bệnh truyền nhiễm thì phải có biện pháp cách ly, lao phổi là bệnh truyền nhiễm nhóm B. Chính ra phải gửi ở nhà đại thể bệnh viện, rồi khi nào có phương tiện thích hợp đảm bảo tiêu chuẩn mới được dùng để chở về mai táng. Dù về mặt chuyên môn, lao phổi không thể lây nhiễm từ người chết, vì họ đã ngừng hít thở.

Tất nhiên bệnh viện không có lỗi trong việc này, vì chị P còn sống khi rời viện, trước khi chị xí lắc léo, người nhà đã đòi bệnh viện cho chị về vì tiên liệu khó bề qua khỏi. Bệnh viện đề nghị cho ở lại điều trị tiếp, nhưng không cản được đám người nhà toàn thanh niên tay lăm lăm dao quắm.

Nhiều bạn cũng cho rằng hành động chở xác bằng xe máy là phản cảm, điều này chứng tỏ các bạn không hiểu gì về văn hoá của người dân tộc.

Chỉ bọn người Kinh mới thấy hình ảnh chở xác người lộ thiên là phản cảm, chứ với đồng bào dân tộc thiểu số thì đây là bình thường. Người Hmong thần thánh còn để xác người chết trong nhà cả tuần diệu thịt ăn uống nhảy múa no say thậm chí đút cơm cho người chết ăn rồi mới đem chôn, chôn sớm làm đéo gì ơ kìa không cho ăn no để nó thành con ma rừng về bắt gà của bà con trong bản à??? Đây là khác biệt văn hoá rất bình thường và bọn người Kinh tởm vẫn giữ thói quen áp đặt suy nghĩ cho đồng bào một cách thiển cận, duy í chí.

Hơn nữa, đường vào bản bé tí tới mức trâu bò phải nhảy lò cò mới có thể đi qua, trước khi có xe máy người dân tộc chở người bệnh đi chữa đều bằng cáng gỗ, đi băng rừng. Chở bằng Ford Transit 16 chỗ đến đầu bản, xong rồi bắt bọn đang khóc thương đến cõng xác lên núi cúng Giàng nhá???

Các anh chị giở trò khóc lóc với thương cảm rất giả tạo, tôi khinh lắm, vì bản chất các anh chị không hề nhân văn.

“Nghĩa tử là nghĩa tận”, nhưng có thật thế không? Vì cùng là xác người như nhau, mà vẫn có sự không công bằng, một thanh niên vũ phu trót đánh vợ bị nhạc phụ cầm phóng lợn xiên chết tại chỗ vứt xác lên yên xe máy thậm chí không có nổi tấm bao tải dứa che thân, tiết canh chảy đỏ đường thì bị chửi thấu tới tận âm ti dù còn chưa hạ huyệt. Trong khi chị P kia, chưa rõ khi còn sống có đấm chồng hay không, nhưng lúc chết đã chắc chắn được chở, chằng buộc và che đậy kín đáo tử tế hơn anh thanh niên kia nhiều, thì lại được nhân dân tột cùng thương-cảm.

Các anh chị nhà báo cũng biến vụ này thành một case thương tâm và tranh thủ chửi người đi đường suốt 60km hành trình là vô cảm tôi rất chê. Tôi cam đoan đa phần họ không để í, mà kể cả có để í thấy, thì theo các nhà báo họ nên hành động ra sao? Chặn xe lại vật xác chết ra đường rồi nỉ non than khóc như fan hay tin Messi rời đội tuyển???

Đừng quên bạn du học sinh mới chết đuối bên Nhật thậm chí còn phải đóng đủ tiền mới được mang xác về. Các công ty logistics không có trách nhiệm làm free, thì người đi đường cũng đâu tội gì phải chảy nước mắt miễn phí?

Chia buồn với chị, tôi không quen chị, không quen anh thanh niên bị bố vợ đâm chết, cũng không quen 2 quan chức Yên Bái, nên về cơ bản, tôi không có cảm xúc gì đặc biệt.

Mà suy cho cùng, phải ở với lũ liu manh đạo đức giả mà chị vẫn gọi là đồng bào, thì chết chưa hẳn đã là chuyện không hay.

RIP.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *