VÃI ĐẰNG, VÃI NHUẬN

Người xem: 191

LâmTrực@

Lê Hiếu Đằng và Hồ Ngọc Nhuận vừa rất nổi danh qua vụ nổ đòi lập đảng dân chủ xã hội. Anh em cõi mạng ở khắp các phố rùm thi nhau chém gió, kẻ hò reo ủng hộ, người hất tung đá bay, đủ cả. Thế mới biết anh em quan tâm và coi trọng đến thế sự nước nhà dư nào.


Tò mò vào đọc bài của con bệnh Lê Hiếu Đằng, phải công nhận phím lực của lão vẫn đáng nể, đặc biệt cách lựa chọn chủ đề, lựa chọn thời điểm và xây dựng bối cảnh để tung bài. Anh thật, hiếm thấy anh “dân chủ” nào lọc lõi như Lê Hiếu Đằng. Chả thế mà, chỉ một bài viết, số Like của lão tăng vùn vụt.

Tỉnh táo một chút, chúng ta không thể là những con bò dễ bị lai dắt bởi những tay anh chị cộm cán kiểu như Đằng, hay Nhuận, hay Quang A. Ẩn sâu trong những lời văn mượt mà trơn tru đó vẫn có điều để ta nhận ra rằng, đó chỉ là chiêu kiếm cơm bằng việc quăng quả nổ của Lê Hiếu Đằng, và Hồ Ngọc Nhuận mà thôi. Cái chính mà bọn này nhắm đến, dứt khoát không phải là một “chính đảng” như lời kêu gọi, bởi lẽ chả có cái “chính đảng” nào lại “tạm dùng cái tên” là “đảng dân chủ xã hội” cả. Đã gọi là chính đảng thì phải có thực lực, có chính cương, điều lệ, có phương hướng, nhiệm vụ của nó.v.v..nghĩa là cái đảng ấy phải đang nắm quyền hoặc có khả năng nắm quyền lãnh đạo đất nước. Ấy thế mà trong bài “nói thêm” Lê Hiếu Đằng lại cải chính rằng, lập ra đảng dân chủ xã hội không phải là để cạnh tranh với đảng cộng sản. Hài vãi là ở chỗ, lập ra đảng để đối lập với đảng cộng sản mà lại không cạnh tranh với nó thì lập đảng để làm cái đ** gì? sao dám gọi là “chính đảng” Hóa ra lập đảng để làm lãnh tụ bò sao? Đến đây hẳn các bạn hiểu mục đích kêu gọi của Lê Hiếu Đằng, chỉ là đong xèng kiểu Đỗ Nam Hải mà thôi.

Sự thật là chỉ sau có vài tiếng Lê Hiếu Đằng kêu gọi thành lập đảng, một lũ (tất nhiên là bò) một lĩ những nhà dân chủ cuội vớ ngay lấy nó và rùm beng trong ngoài. Riêng Hồ Ngọc Nhuận, có lẽ do tuổi cao sức yếu, nghĩ rằng “thời cơ” đã đến, liền tung chưởng với chiêu “phá xiềng“, nghe mà ớn lạnh đến sống lưng. Ấy thế mà ngay khi “phá xiềng” được cho lềnh phềnh trên mạng, lập tức Ba Sàm vồ lấy và trống kèn inh ỏi, theo đó là đám nhân sĩ bại não quá đát nhảy vào bình loạn, rồi vừa thủ dâm vừa cười như nắc nẻ. Ôi cái phong trào dân chủ nước nhà lại bại hoại đến bất hủ như vậy sao?


Ai đó đã đúng khi nói rằng, mọi chuyện thành bại đều do cái gốc là con người, điều kện cần và đủ. Hiền tài chỉ là một chuyện, nhưng còn phải hội đủ thiên thời, địa lợi và nhân hòa. Lê Hiếu Đằng tất nhiên không phải loại kiệt xuất, và các điều kiện mà Đằng có thể làm nên chuyện đều không mảy may có một tí ti.

Xin hỏi có ai tin được một Lê Hiếu Đằng đã từng là, và đang là đảng viên cộng sản lại đi kêu gọi lập một chính đảng mới, nhằm đối lập với một đảng mà mình đang theo đuổi vì mục tiêu lý tưởng? bài học nào cho những ai đã trót tin tưởng vào những kẻ trở cờ, hay dân gian gọi là kẻ đào tẩu? 

Không thèm nói đến các báo được cho là lề phải lên án Lê Hiếu Đằng, chỉ nói đến các trang mạng chống cộng đưa ra những khuyến cáo về Đằng đã đủ thấy nhục như thế nào. Không phải không có lý khi một nhân vật chống cộng hải ngoại có nickname Lão Móc lại đưa ra nhận định về sự thật tâm của Lê Hiếu Đằng và Hồ Ngọc Nhuận trong bài “Lập đảng mới để phá xiềng – một màn diễu dở“. Trên trang Ba Cây Trúc, có bài của Hàn Giang Trần Lệ Tuyền với tựa đề “Đảng cộng sản Hà Nội đã chỉ thị cho Lê Hiếu Đằng, Hồ Ngọc Nhuận thành lập đảng đối lập cò mồi!“, hoặc bài của Phạm Ngọc Điệp trên trang của ông “Thủ tướng Châu Xuân Nguyễn” có tựa “Thư ngỏ kính gửi ông Hồ Ngọc Nhuân và ông Lê Hiếu Đằng” cũng đủ biết các thế lực chống cộng hải ngoại coi Lê Hiếu Đằng và Hồ Ngọc Nhuận là loại người nào. Có lẽ, đây là cái kết cục bi sầu mà hai nhân vật được coi là Hotboy trong mấy ngày qua phải chấp nhận.

Cuộc chơi chính trị nào rồi cũng có hồi kết, kẻ ngã ngựa, người lên ngôi, nhưng cái danh cái tiếng yêu kiều về Lê Hiếu Đằng và Hồ Ngọc Nhuận chắc chắn sẽ được lưu mạng muôn đời. Oái oăm thay, khi người ta không thể tiệm cận đến vinh quang bằng tài năng và đạo đức thì lại có thể đạt đến tột đỉnh tai tiếng bằng phong cách “người đốt đền“.

Lê Hiếu Đằng, và Hồ Ngọc Nhuận chính là hai con chiên đám uống thuốc liều mà vả vào mặt Chúa để có được sự nổi danh. 

Tóm lại, không nói nhiều, cú công phu của hai nhân vật gần đất xa trời kia rốt cuộc cũng chỉ như chưởng phong đánh vào chỗ trống, và là màn hài kịch với những mặt nạ kiểu tàu khựa chỉ mua vui cho thiên hạ, đố có làm mất một sợi lông của chế độ.


Đúng là vãi….

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *