NGẪM VỀ NGHỀ

Người xem: 124


Ngẫm về nghề

Bố đi công tác, sáng nay Cu phải đi học sớm với mẹ. Tới trường sớm nửa tiếng, mẹ xi nhan chọn một đoạn đường rộng vỉa hè vắng để tấp vào. Từ đây đến cổng trường Cu phải đi bộ một đoạn, nhưng an toàn và không ảnh hưởng tới giao thông, mẹ nhắc con xuống nhanh để tránh tắc đường.

Bỗng đâu một ê kíp 4 người lao tới. Bên trái cửa xe, một chú công an khom người chào khi mẹ hạ cửa kính.

– “Xin lỗi chị cho các bạn quay phim”

– “Em thông cảm nhé, chị phải vội tới cơ quan bây giờ”

– “Vâng ạ, vậy chị đi đi”. Chú công an cười chào mẹ

Mẹ định đi thì chú camera man mặc áo phông trắng lăm lăm hướng ống kính đứng chặn trước mũi xe.

Còn bên phải cửa xe là một chú camera man khác mặc áo màu tối, cùng một cô có vẻ là phóng viên. Cô này hối hả gõ vào xe, mẹ đành hạ kính xuống xin lỗi vì không thể ở lại cho họ phỏng vấn.

Cô ta không chịu buông tha, ra sức gõ vào xe một cách hối hả hơn. Và lần này, ngoài cửa xe còn có thêm Cu. Không hiểu bằng cách nào cô ta lôi thằng bé quay trở lại.

– “Mẹ ơi cô í bắt con quay phim”, Cu ngơ ngác nói với mẹ, còn cô “phóng viên” tiếp tục gõ mạnh vào thành xe và gào lên rất to với mẹ

– “Chị đang bận đúng không ạ? Nhưng chị cần phải có ý thức thắt dây an toàn cho con khi lái xe”

– “Con không cần quay gì cả, con lên lớp ngay cho mẹ”, nói rồi mình kéo kính lên và định đi làm.

Nhưng… Cô ta nói gì nhỉ. “Chị cần có ý thức thắt dây an toàn cho con khi lái xe”. Ah, hóa ra đây là lý do cả một ê kíp vây quanh xe của mẹ con mình. Không thể nhẫn nhịn được nữa, mình phanh xe lại, hạ cửa kính và gọi cô “phóng viên”:

– Em nhìn này – mình chỉ vào dây an toàn chỗ ghế ngồi của Cu, vẫn còn đang cắm – Ai bảo em chị không thắt dây an toàn cho cháu?

– Em xin lỗi em tưởng chị… Cô ta không còn hùng hổ nữa

– Em đứng ngoài, chưa biết chị có thắt dây an toàn hay không, mà em đã khẳng định chắc nịch như vậy? Ai cho em cái quyền làm như thế? AI cho em cái quyền làm cho con chị hoảng sợ? Em là phóng viên báo nào?

Gửi ê kíp 3 người làm truyền hình sáng nay.

Rất tiếc mình không biết các bạn làm ở cơ quan nào, trên thân máy không có logo – biển hiệu của cơ quan nào cả. Các bạn còn rất trẻ, cô “phóng viên” xinh đẹp có tatoo nhành hoa hồng trên ngực chắc chưa tới 30. Các bạn rất xông xáo, nhiệt tình. Làm nghề cần dấn thân như vậy.

Mình muốn chia sẻ với các bạn 2 điều làm nghề:

1. ĐỪNG BAO GIỜ MANG ĐỊNH KIẾN đi làm nghề. Dù sếp các bạn có giao làm đề tài phản ánh tình trạng vi phạm giao thông, thiếu ý thức của người tham gia giao thông, thì trong đầu các bạn đừng nghĩ rằng MỌI NGƯỜI THAM GIA GIAO THÔNG ĐỀU ĐANG PHẠM LUẬT hoặc lăm lăm chỉ đi tìm những người vi phạm giao thông và thậm chí nhờ công an can thiệp để phỏng vấn.

Định kiến đó sẽ giết chết tác phẩm của các bạn, dù nó có hay đến mấy. Với định kiến đó, bạn sẽ không bao giờ tìm được cái mới trong quá trình khai thác thông tin. Với định kiến đó, bạn đánh mất cơ hội được kiểm chứng thông tin. Với định kiến đó, bạn tước quyền phản biện của những người bị kết án oan ức. Và định kiến đó sẽ tạo ra những tác phẩm kiểu dàn dựng ‪#‎cầmchổiquétrau‬ hay‪#‎phárừngĐắkLắk‬.

2. ĐỪNG ẢO TƯỞNG VỀ QUYỀN LỰC BÁO CHÍ. Quyền lực đó sẽ tự nhiên hình thành khi các bạn lao động chân chính để mang lại những thông tin hữu ích cho công chúng. Chứ nó không là vũ khí trang bị cho các bạn đi hành nghề, để mà các bạn có quyền sỗ sàng yêu cầu bất cứ ai trả lời phỏng vấn của các bạn, nếu không được thì các bạn dọa nạt. Nếu bạn ảo tưởng về quyền lực đó, bạn sẽ trở thành một nhà báo xấu xí, hống hách. Và khi đó, xã hội sẽ dùng các đại từ “CON”, “THẰNG” gắn với tên gọi nghề nghiệp “Nhà báo” mà các bạn đang rất tự hào.

Trước khi viết ra những dòng này, mình rất phẫn nộ, vì các bạn đã xúc phạm mẹ con mình và xúc phạm những người làm nghề báo như mình. Con trai mình rất có ý thức và biết tôn trọng lẽ phải, tôn trọng pháp luật. Lên xe, việc đầu tiên là thắt dây an toàn. Hành động của các bạn hôm nay sẽ hằn sâu trong tâm trí con trai mình. Chắc chiều nay về, con sẽ hỏi “Các cô chú ấy CŨNG LÀM BÁO hả mẹ? Tại sao các cô í lại làm như thế hả mẹ? Mẹ có biết các cô ấy không?”.

Nhưng viết đến đây rồi, mình không còn giận nữa, chỉ muốn nhắn nhủ tới các bạn: HÃY LÀM NHỮNG NHÀ BÁO TỬ TẾ, ĐÁNG YÊU. ĐỪNG LÀM NHỮNG NHÀ BÁO ĐÁNG GHÉT, GÂY PHẪN NỘ CHO CÔNG CHÚNG.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *